Câu chuyện về những tách cafe
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
“Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp
ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm thầy giáo cũ. Sau một
hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc
cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy đi vào bếp và quay trở ra
với một bình cà phê lớn cùng những chiếc tách khác nhau: chiếc bằng sứ,
chiếc bằng nhựa, chiếc thuỷ tinh, chiếc bằng pha lê, có vài chiếc tách
trông rất đơn giản, nhưng cũng có cái rất đắt tiền. Người thầy bảo các
học trò tự chọn tách và rót cà phê cho mình.
Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy bắt đầu nói:
- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều
này: những chiếc tách đắt tiền và đẹp đều đã được lấy hết, chẳng ai đụng
đến những chiếc tách rẻ tiền cả. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy điều này
thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều
ấy lại chính là nguồn gốc của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của
các em.
Điều mà chúng ta thực sự cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng
ai cũng vội vàng chọn những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc
mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình
không.
Đừng để những chiếc tách ảnh hưởng mà hãy thoải mái nhâm nhi cà phê của mình
Cuộc sống chính là cà phê, còn công
việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Chúng là công
cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi chất lượng cuộc
sống chúng ta. Đôi khi, vì chúng ta cứ tập trung vào chiếc tách, mà bỏ
qua việc thưởng thức hương vị cà phê mà cuộc sống cho chúng ta.
Vì thế, đừng để những chiếc tách ảnh hưởng mà hãy thoải mái nhâm nhi cà phê của mình nhé!
Một phép màu đáng giá bao nhiêu?
Cô bé con đi về phòng ngủ của mình, kéo ra từ chỗ giấu bí mật sau tủ
quần áo một chiếc hộp thủy tinh, dốc hộp cho ra hết số tiền bên trong
rồi cặm cụi đếm. Cô đếm đến 3 lần vẫn chỉ một số ấy, không thể sai đi
được. Cẩn thận đặt những đồng xu trở lại chiếc hộp, vặn nắp cẩn thận, cô
bé ra khỏi nhà bằng lối cửa sau, đi qua 6 dãy nhà nữa để đến một hiệu
thuốc lớn.
Cô bé kiên nhẫn chờ đợi người dược sĩ để mắt tới mình, nhưng lúc đó ông
ấy đang rất bận. Cô bé lại xoay chân để tạo ra những tiếng cọ xát dưới
sàn. Vẫn không ăn thua. Cô bé làm bộ súc họng, cố tạo ra những âm thanh
rất đỗi bất lịch sự. Vẫn chẳng ai bận tâm về điều đó.
Cuối cùng, cô bé lấy ra một xu trong hộp, gõ keng keng trên bàn kính của
quầy thanh toán. Đã có hiệu quả. “Vậy cháu muốn gì?” – người dược sĩ
cao giọng, đúng kiểu đang bị làm phiền.
“Ta đang nói chuyện với anh trai mới từ Chicago về, rất lâu rồi ta chưa
gặp anh ấy đấy” – dược sĩ tiếp lời mà chẳng cần nhận được câu trả lời
của cô bé từ câu hỏi trước.
“Cháu xin được nói chuyện với ông về anh trai của cháu ạ”. Cô bé trả lời
với giọng điệu “bị làm phiền” không kém. “Anh ấy ốm, ốm lắm… và cháu
muốn mua cho anh ấy một phép màu”.
“Cháu nói sao cơ?” – dược sĩ hỏi. “Anh cháu tên là Andrew và anh ấy bị
cái gì rất xấu mọc lên trong đầu ấy. Bố cháu nói là chỉ có phép màu mới
cứu được anh ấy lúc này thôi. Thế bao nhiêu tiền một phép màu ạ?”. “Ở
đây chúng ta không bán phép màu cô bé ạ. Ta xin lỗi không giúp gì được
cho cháu cả” – dược sĩ trả lời, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn.
“Xin hãy nghe cháu, cháu có tiền trả mà. Nếu chưa đủ, cháu sẽ lấy thêm.
Cứ nói cho cháu biết một phép màu bán bao nhiêu tiền”. Anh trai của dược
sĩ là một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng.
Lúc này ông ấy khom người xuống hỏi cô bé: “Thế anh cháu cần loại phép
màu nào?”. “Cháu không biết”, cô bé trả lời với đôi mắt chực khóc. “Cháu
chỉ biết anh ấy rất ốm và mẹ nói anh ấy cần được phẫu thuật. Nhưng bố
không có đủ tiền, nên cháu muốn dùng tiền của cháu…”.
“Thế cháu có bao nhiêu?” – Người đàn ông đến từ Chicago hỏi. “1 đô la và
11 xu ạ” – cô bé trả lời rành rọt. “Và đó là tất cả số tiền cháu có,
nhưng cháu sẽ kiếm thêm nếu cần”. “Ừm, thế là vừa Xít cháu ạ. 1 đô la 11
xu, đó chính xác là giá của một phép màu dành cho anh cháu đấy”.
Anh của dược sĩ một tay cầm tiền từ cô bé, tay kia nắm lấy bàn tay bé
nhỏ của cô rồi nói: “Đưa ta đến chỗ cháu ở. Ta muốn xem anh của cháu thế
nào và gặp bố mẹ cháu nữa. Để xem ta có loại phép màu cháu cần không”.
Người đàn ông ăn mặc sang trọng ấy chính là một tiến sĩ, bác sĩ phẫu
thuật thần kinh. Cuộc phẫu thuật cho anh trai cô bé hoàn toàn miễn phí.
Không lâu sau Andrew đã khỏe mạnh hơn và có thể về nhà.
Bố mẹ đều rất vui, không ngớt lời kể về chuỗi sự việc dẫn họ đến niềm
hạnh phúc ngày hôm nay. “Cuộc phẫu thuật đó qủa là một phép màu” – mẹ cô
bé thì thầm. “Em tự hỏi không biết nó đáng giá bao nhiêu…”.
Cô bé chỉ cười khi nghe bố mẹ nói chuyện. Cô biết chính xác một phép màu
đáng giá bao nhiêu. 1 đô la 11 xu… cộng thêm niềm tin của một đứa trẻ.
Người ta hay đùa nhau là “sống bằng niềm tin”, nhưng em nghĩ đôi khi
đúng là nên như thế thật. Sự hiểu biết hay kinh nghiệm cũng rất quan
trọng nhưng quan trọng hơn là luôn có lòng tin vào công việc mình làm.
All comments [ 0 ]
Your comments